|

Quang
Dũng
Em ở thành đô chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt bao lần quê Bất Bạt
Chiều xanh không thấy bóng Ba V́
Vừng trán em vương trời quê hương
Mắt em d́u dịu buồn Tây Phương
Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương
Từ độ thu về hoang bóng giặc
Điêu tàn thôi lại nối điêu tàn
Đất đá ong khô nhiều ngấn lệ
Em có bao giờ lệ chứa chan
Mẹ tôi em có gặp đâu không
Những xác già nua ngập cánh đồng
Tôi cũng có thằng em c̣n bé dại
Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông
Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều lưu lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây
Cho nhẹ ḷng nhớ thương
Em mơ cùng ta nhé
Bóng ngày mai quê hương
Đường hoa khô ráo lệ
Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Về núi Sài Sơn ngắm lúa vàng
Sông Đáy chậm nguồn quanh phủ quốc
Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng
Bao giờ tôi gặp em lần nữa
Ngày ấy thanh b́nh chắc nở hoa
Đă hết sắc mầu chinh chiến cũ
C̣n có bao giờ em nhớ ta
trở
lại đầu trang
Quang
Dũng
Thương nhớ ơ hờ, thương
nhớ ai?
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt kia em có sầu cô quạnh
Khi chớm heo về một sớm mai?
Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự
Bên này em có nhớ bên kia
Giăng giăng mưa bụi quanh pḥng tuyến
Hiu hắt chiều sông lạnh bến Tề
Khói thuốc xanh ḍng khơi lối xưa
Đêm đêm sông Đáy lạnh đôi bờ
Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ
Xa quá rồi em người mỗi ngă
Bên này đất nước nhớ thương nhau
Em đi áo mỏng buông hờn tủi
Ḍng lệ thơ ngây có dạt dào ?
trở
lại đầu trang
Kẻ Ở
Quang Dũng
Mai chị về em gửi ǵ không ?
Mai chị về nhớ má em hồng
Đường đi không gió ḷng sao lạnh
Bụi vướng ngang đầu mong nhớ mong
Quê chị về xa tít dặm xa
Rừng thu chiều xao xác canh gà
Hoa rơi khắp lối, sương muôn ngă
Ngựa lạc rừng hoang qua lướt qua
Ngựa chị dừng bên thác trong veo
Ḷng chị buồn khi nắng qua đèo
Nơi đây lá giạt vương chân ngựa
Hươu chạy quay đầu theo ngó theo
Rừng đêm nḥa bóng nhớ hoang mang
Ngựa chị dừng bên thác trăng vàng
Sao rơi đáy nước vương chân ngựa
Buồn dâng đôi mi hàng lại hàng.
trở
lại đầu trang
Quán Bên Đường
Quang Dũng
Tôi khách qua đường, trưa nắng
gắt.
Nghỉ nhờ đây quán lệch tường xiêu
Giàn mướp nghèo không hứa hẹn bao nhiêu.
Mùa gạo đắt, đường xa, trưa vắng
khách
Em đắp chăn dầy, tóc em trĩu nặng
Tôi mồ hôi ra ngực áo chan chan
Hồn lính mờ qua vài sợi tóc
Đường tản cư bao suối lạ sương
ngàn
Em mê sảng sốt hồng đôi má
Em có một ḿnh nhà hoang vắng quá
Mảnh chăn đào em đắp, có hoa thêu
Hàng của em, chai lọ xác xơ nghèo
Tôi nh́n lại mảnh quần xưa đă vá
Tôi chợt nhớ chúng ta không nhà cửa
Em tản cư, tôi là lính tiền phương
Xa Hà Nội, cùng nhau, từ một thuở
Ḷng rưng rưng thương nhau quá, dọc
đường
Tiền nước trả em rồi. Nắng gắt
Đường xa xa mờ núi và mây
Hồn lính vương qua vài sợi tóc
Tôi thương em mà em đâu có haỵ
trở
lại đầu trang
Trưa Hè
Quang Dũng
Trưa hè bỗng nhớ sông quê
Nước xa không bóng thuyền đi đôi ḍng
Thóc nhà ai có phơi không ?
Chói chang lửa thóc sân trông bóng người
Vại mưa in dáng mây trời
Em soi bóng có nhớ người xa em ?
Bờ tre gió đánh lả mềm
Thoảng say mùi nái bên thềm ai giăng
Xa quê dầu chẳng vơ vàng
Trông mây núi nhớ mây làng về trưa
trở
lại đầu trang
|
Ta Về
(Tô
Thùy Yên)
Ta về một bóng trên đường
lớn
Thơ chẳng ai đề vạt aó phai
Sao bổng nghe đau mềm phế phủ
Mười năm đá cũng ngậm ngú thay
Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp
Chốn rừng thiêng ỉm tiếng ngh́n thu
Mười năm mặt sạm soi khe nước
Ta hóa thân thành vượn cổ sơ
Ta về qua những truông cùng phá
Nếp trán nhăn đùa ngọn gío may
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay
Chỉ có thế. Trời câm đất nín
Đời im ĺm đóng váng xanh xao
Mười năm, thế giới già trông thấy
Đất bạc màu đi, đất bạc màu
Ta về như bóng chim qua trễ
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa
Ai đứng trông vời mây nước đó
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ
Một đời được mấy điều mong
ước
Núi lở sông bồi đă mấy khi
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động
Mười năm, cổ lục đă ai ghi
Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
Cảm ơn hoa đă v́ ta nở
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi
Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa
Làng ta ngựa đá đă qua sông
Người đi như cá theo con nước
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng
Ta về như lá rơi về cội
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
Chút rượu hồng đây xin rưới xuống
Giải oan cho cuộc biển dâu này
Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
Ruột mềm như đá dưới chân ta
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó
Người thức mong buồn tận cơi xa
Ta về như hạt sương trên cỏ
Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời
Bé bỏng cũng th́ sinh, dị, diệt
Tội t́nh chi lắm nữa người ơi
Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ
Mười năm ngừơi tỏ mặt nhau đây
Nước non ngàn dặm bèo mây hỡi
Đành uống lưng thôi bát nước mời
Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh
Ai gọi ai đi ngoài cơi vắng
Dừng chân nghe quặn thắt tâm can
Lời thề buổi ấy c̣n mang nặng
Nên mắc t́nh đời cởi chẳng ra
Ta nhớ người xa ngoài nổi nhớ
Mười năm ta vẫn cứ là ta
Ta về như tứ thơ xiêu tán
Trong cơi hoang đường trắng lăng quên
Nhà cũ mừng c̣n nguyên mái, vách
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền
Mọi thứ không c̣n ngăn nắp cũ
Nhà thương-khó quá sống thờ ơ
Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ
Khách cũ không c̣n, khách mới thưa
Ta về khai giải bùa thiêng yểm
Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi
Hăy kể lại mười năm chuyện cũ
Một lần kể lại để rồi thôi
Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn
Thăm hỏi từng cây, những nổi nhà
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở ?
Mười năm, cây có nhớ người xa ?
Ta về như đứa con phung phá
Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu
Mười năm, con đă già trông thấy
Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu
Con gẫm lại đời con thất bát
Hứa trăm điều một chẳng làm nên
Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn
Giọt lệ sương thầm khóc biến thiên
Ta về như tiếng kêu đồng vọng
Rau mác lên bờ đă trổ bông
Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng
Chờ anh như biển vẫn chờ sông
Ta gọi thời gian sau cánh cửa
Nổi mừng giàn giụa mắt ai sâu
Ta nghe như máu ân t́nh chảy
Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau
Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em
Đau khổ riêng ǵ nơi gió cát
Thềm nhà bụi chuối thức thâu đêm
Cây bưởi xưa c̣n nhớ, trắng hoa
Đêm chưa khuya quá hỡi trăng tà
T́nh xưa như tuổi ǵa không ngủ
Thức trọn, khua từng nỗi xót xa
Ta về như giấc mơ thần bí
Tuổi nhỏ đi t́m một tối vui
Trăng sáng soi hồn ta vết phỏng
Trọn đời nổi nhớ sáng khôn nguôi
Bé ơi, này những vui buồn cũ
Hăy sống, đương đầu với lăng quên
Con dế vẫn là con dế ấy
Hát rong bờ cỏ giọng thân quen
Ta về như nước Tào Khê chảy
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ
Thân thích những ai giờ đă khuất
Cơi đời nghe trống trải hơn xưa
Người chết đưa ta cùng xuống mộ
Đâu c̣n ai nữa đứng bờ ao
Khóc người ta khóc ta rơi rụng
Tuổi hạc ôi ngày một một hao
Ta về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian kiếm chính ḿnh
Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh
Ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa
Đọc lại bài thơ thủa thiếi thời
Ai đó trong hồn ta thổn thức
Vầng trăng c̣n tiếc cuộc rong chơi
Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thủa trần gian bay lướt qua
Ta tiếc đời ta sao hữa hạn
Đành không trải hết được ḷng ta
(Tô
Thùy Yên)
trở
lại đầu trang
|
|
Tây tiến
Quang Dũng
Sông Mă xa rồi Tây tiến ơi !
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dăi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời !
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Ḱa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi ḍng nước lũ hoa đong đưa
Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm
Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời
xanh
áo bào thay chiếu, anh về đất
Sông Mă gầm lên khúc độc hành
Tây tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
trở
lại đầu trang
|
Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím
nhạc sĩ: Huỳnh Anh
thơ/lời: Kiên Giang
Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím
Từ ngày binh lửa ngập quê hương
Luyến thương chan chứa t́nh quê mẹ
Song nước phù sa gợi t́nh
Lâu quá không về thăm xóm cũ
Để nh́n mây chiều nhẹ im trôi
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Đôi bóng vai kề một lối đi
Từ khi giặc tràn qua xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ màu áo tôi thương,
Giữ màu tím tôi mơ
Giữ hàng tre, cây đa xiêu đầu làng
Pháo hồng đưa chuyến đ̣ sang sông
Áo tím ngày xưa đi lấy chồng
Chuông đổ ngân vang hồn vĩnh biệt
Đưa em về bến đục hay trong?
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Tàn rồi bao kỷ niệm xa xưa
Núi xanh, sông biếc c̣n rơi lệ
Hoa trắng nay thành hoa cố nhân
Hoa trắng
thôi cài lên áo tím
(Original
Version)
Kiên Giang
I.
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa xoá không gian
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương, nóc giáo
đường
Mười năm trước, em c̣n đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh
Trường anh ngó mặt giáo đường
Gác chuông thương nhớ lầu chuông
U buồn thay ! Chuông nhạc đạo
Rộn ră thay ! Chuông nhà trường
II.
Lần kia anh ghiền nghe tiếng chuông
Làm thơ sầu mộng dệt t́nh thương
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường
Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đỗ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ, em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thùng, anh đứng lại không đi
III.
Sau mười năm lẽ anh thôi học
Nức nỡ chuông trường buổi biệt ly
Rộn ră từng hồi chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy
Anh nh́n áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm khối tuyệt t́nh
- Hoa trắng thôi cài lên áo tím
Thôi c̣n đâu nữa tuổi băng trinh
Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đ̣ ngang, cách mấy sông
Anh vẫn yêu em người áo tím
Nên t́nh thơ ủ kín trong ḷng
IV.
Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ tà áo tím, người yêu cũ
Giữ cả lầu chuông, nóc giáo đường
Mặc dù em chẳng c̣n xem lễ
Ở giáo đường u tịch chốn xưa
Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh
Nghe chuông truy niệm mối t́nh thơ
Màu gạch nhà thờ c̣n đỏ thẫm
Như t́nh nồng thắm thuở ban đầu
Nhưng rồi sau chuyến vu quy ấy
Áo tím t́nh thơ đă nhạt màu
V.
Ba năm sau chiếc xe hoa cũ
Chở áo tím về trong áo quan
Chuông đạo ngân vang hồi vĩnh biệt
Khi anh ngồi kết ṿng hoa tang
Anh kết ṿng hoa màu trắng lạnh
Từng cài trên áo tím ngây thơ
Hôm nay vẫn đoá hoa màu trắng
Anh kết t́nh chung gởi xuống mồ
VI.
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Không c̣n đứng nép ở lầu chuông
Những khi chuông đổ anh liên tưởng
Người cũ cầu kinh giữa thánh
đường
"Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ở trên cao
Trong ḷng c̣n giữ màu hoa trắng
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi !"
Bến Tre, 14-11-1958
Kiên Giang
Nguyễn Tất Nhiên
Từ
anh cất bước chinh nhân
Nàng làm thiếu phụ thương con xót chồng
Một mùa đông ... chín muà đông
Biên khu cách trở hơn ... đồng giấy xanh
Chín năm làm vợ nhà binh
Đồng lương vợ lính bốn con vẫn
cười
Trời làm cho đám mưa rơi
Chín năm ai khiến nụ đời vừa tan ?
Quê hương sầu nát điêu tàn
Hậu phương tiếng hát buồn chan tháng ngày
Giă từ mái tóc thảo ngay
Giă từ vợ lính tháng ngày xanh xao
Nàng làm má rượu gái đào
Phấn son khách cũng cúi đầu nâng niu
Đời trên bạc lắm tiền nhiều
Nhớ đêm đô thị hơn chiều tắm con
Nghe vui kỷ niệm hao ṃn
Đương xuân ai để héo hon tuổi đời
Giă từ t́nh nghĩa anh ơi
Phấn son em đă chọn đời cho thuên
Ngày kia lính chiến trở về
Với ngh́n tâm sự cuối nghề đao binh
Về trên nạng gỗ mà nh́n
Chín năm chinh chiến thương ḿnh làm cha
Chín năm chống nạng về nhà
Bốn con trên một tay bà run run
Hỏi nàng, mẹ bảo: theo chồng
Hỏi nàng, con nói: theo ông mất rồi
Hăy cười đi chiến binh ơi
Sá chi dâu biển dưới trời hợp tan
Bao nhiêu đau khổ trần gian
Gởi chàng cho trọn cưu mang kiếp người
Hăy cười đi chiến binh ơI
Trở về nay đă mắt người phế nhân
Đạn thù cắt mất một chân
Vợ tôi nay chọn ngoại nhân làm chồng
Về trên nạng gỗ mà trông
Lô nhô lăng đạo cong lưng bôn đào
Huân Chương Bảo Quốc đây sao ?
Hôm nay là tội giết bao ... "anh hùng"
Về trên nạng gỗ mà trông
Chín năm chinh chiến đeo tṛng ngụy quân
Con thơ nhục nhă đến trường
Ê a phỉ báng máu xương cha ḿnh
Cha "lính ngụy" - con tự nhiên
Thành phần không được ngóc lên làm người
Học vừa đủ biết đọc thôi
Đủ làm gia súc hiểu lời Đảng sai
Hăy cười đi phế binh ơi
Một tay cũng rán mà ... moi củ ḿ
Từ đây dỗ đói thường khi
Ru con tôi hát năo nề ca dao
==========================
Đọc sao
buồn dzị nè trời...
th́ thôi tóc ấy phù vân
th́ thôi lệ ấy c̣n ngần giang
sương
th́ thôi mù phố xe đường
thôi th́ thôi nhé đoạn
trường thế thôi
(PTT)
buồn wé hết chép nổi
rùi
trở
lại đầu trang
|
|
Chiêu Quân
Quang Dũng
Tuyết lạnh che mờ trời Hán Quốc
Tỳ bà lanh lảnh buốt cung Thương
Tang t́nh năm ngón sầu dâng lệ
Chiêu Quân sang Hồ xừ hồ xang
Đây Nhạn Môn Quan đường ải vắng
Trường Thành xa lắm Hán Vương ơi !
Chiêu Quân che khép mền chiên bạch
Gió bấc trời Phiên thấm lạnh rồi
Ngó lại xanh xanh triều Hán Đế
Từng hàng châu lệ thấm chiên nhung
Quân vương chắc cũng say và khóc
Ái khanh ! Ái khanh ! Lời nghẹn ngùng
Hồ xang hồ xang xự hồ xang
Chiêu Quân nàng ơi lệ dâng hàng
Lă chă trời Phiên mưa tuyết xuống
Chiêu Quân sang Hồ, xừ hồ xang.
-- 1937
trở
lại đầu trang
Đêm Việt Tŕ
Quang Dũng
Em là con hát ở bên sông
Hát măi từ khi em bỏ chồng
Chiều đến, em ngồi trên bến vắng
Gửi người bốn xứ mảnh t́nh không !
Em là con hát ở bên sông
Lạnh với trường giang kiếp má hồng
Chiều đến em bừng son phấn mộng
Rẻ người không tiếc mảnh hồn trong.
Em là con hát ở bên sông
Đàn phách là đôi bạn khốn cùng
Khách ghé phương nao thây kiếp khách
Hoài đâu nước mắt khóc t́nh chung.
Em là con hát ở bên sông
Nước chảy ngàn xưa luống chảy ṛng
Nước chảy không về nguồn quá khứ
Em buồn dĩ văng, mắt khô trong.
Em là con hát ở bên sông
Đừng nhớ thương em uổng tấc ḷng
Em ở kiếp này là ở tạm
T́m em kiếp khác Liễu Trai Nương
trở
lại đầu trang
Hữu Loan
Nàng có ba
người anh
Đi bộ đội
Những em nàng c̣n chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh.
Tôi là người chiến binh
Xa gia đ́nh
Yêu nàng như t́nh yêu em gái
Ngày hợp hôn nàng không đ̣i may áo cưới,
Tôi mặc đồ quân nhân
Đôi giày đinh bết bùn đất hành quân,
Nàng cười xinh xinh
Bên anh chồng độc đáo.
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi!
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng đời chiến chinh
Mấy người đi trở lại
Lỡ khi ḿnh không về
Th́ thương người vợ chờ
Bé bỏng chiều quê ...
Nhưng không chết người trai khói lửa
Mà chết người gái nhỏ hậu phương
Tôi về không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con
Đầy bóng tối
Chiếc b́nh hoa ngày cưới
Thành b́nh hương
Tàn lạnh vây quanh ...
Tóc nàng xanh xanh
Ngắn chưa đầy búi
Em ơi!
Giây phút cuối
Không được nghe nhau nói
Không được trông thấy nhau một lần.
Ngày xưa
Nàng thích hoa sim tím
Nàng vá áo cho chồng tấm áo ngày xưa
Một chiều rừng mưa
Ba người anh
Từ chiến trường Đông Bắc,
Biết tin em gái mất
Trước tin em lấy chồng.
Gió sớm thu về
Rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng trông ảnh chị
Khi gió thu về
Cỏ vàng chân mộ chí.
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim ..
Những đồi hoa sim ...,
Những đồi hoa sim ...
Màu tím hoa sim
Tím cả chiều hoang biền biệt
Nh́n áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa.
Áo tôi sứt chỉ đường tà,
Vợ tôi chết sớm mẹ già chưa khâu
trở
lại đầu trang
Tống Biệt Hành
Thâm Tâm
Đưa người ta không đưa qua sông
Sao nghe tiếng sóng ở trong ḷng?
Bóng chiều không thẫm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
Đưa người ta chỉ đưa người
ấy
Môt giă gia đ́nh, môt dửng dưng.
Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
Chí lớn không về, bàn tay không
Th́ không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong.
Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ muà hạ sen nở nốt
Môt chị, hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai gịng lệ sót
Ta biết người buồn sáng hôm nay
Trời chưa vào thu tươi lắm thay
Em nhỏ thơ ngây đôi mắt ướt
Gói tṛn thương tiếc chiếc khăn tay..
Người đi? Ừ nhỉ, người đi thât
Mẹ! thà coi như chiếc lá bay
Chị! thà coi như là hạt bụi
Em! ừ xem như hơi rượu cay
|